LONG THÀNH CẦM GIẢ CA
Long thành cầm giả ca (chữ Hán: 龍城琴者歌) hay Bài ca về người gảy đàn ở Thăng Long là bài thơ bằng chữ Hán do Nguyễn Du sáng tác trong quãng thời gian đi sứ sang nhà Thanh (Trung Quốc) từ năm 1813 đến năm 1814. Bài thơ này cùng với Truyện Kiều, Điếu La thành ca giả, Độc Tiểu Thanh ký… được giới chuyên môn đánh giá là một thi phẩm bộc lộ rõ nét nỗi thương xót chân thành của tác giả về những kiếp người bất hạnh, nhất là những phụ nữ khổ đau, bị vùi dập trong xã hội thời phong kiến ở Việt Nam
Là kịch bản điện ảnh chuyển thể từ bài thơ chữ Hán “Long Thành cầm giả ca“ của đại thi hào Nguyễn Du. Nguyễn Du viết bài thơ năm 1813 khi ông trở lại Thăng Long để đi sứ Trung Quốc.
Từ cốt cách và thần thái của bài thơ, tác giả đã phát triển, làm phong phú câu chuyện về những lần gặp của nhà thơ – đại thi hào Nguyễn Du với người danh cầm đất Thăng Long cùng sự chứng kiến của ông về số phận cô Cầm.
Có thể nói, số phận cô Cầm cũng chính là số phận của nghệ thuật trong giai đoạn cuối Lê đầu Nguyễn. Và trên cái “cối xay” bi thương của lịch sử này chính là tình yêu của nhà thơ đối với người kỹ nữ đất Thăng Long mà ông đã trút hồn vào thi ca của mình.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.