Anh Chi Yêu Dấu – Tác giả: Đinh Tiến Luyện
Giới thiệu bộ sách Thiên đường không tuổi gồm: Anh Chi yêu dấu (Đinh Tiến Luyện), Tình yêu có màu gì (Từ Kế Tường), Cạn chén tình (Mường Mán), Ở một nơi ai cũng quen nhau (Hoàng Ngọc Tuấn), Đâu phải cái gì cũng mong manh (Đoàn Thạch Biền), Tuổi ngọc ngày chưa xưa (Nguyễn Thị Minh Ngọc).
Trước năm 1975 sách báo dành cho lứa tuổi học trò chỉ đếm trên đầu ngón tay. Về báo có: Thiếu nhi, Ngàn thông, Tuổi ngọc. Do nhu cầu của thị trường không chỉ đòi hỏi về báo, nên song song với việc ra báo những người thực hiện tờNgàn thông đã chủ trương mở thêm tủ sách Tuổi hoa gồm ba loại: Hoa xanh, Hoa tím vàHoa đỏ.Những người làm tờ báo Tuổi ngọc chủ trương ra tủ sách Tuổi ngọc. Nhà xuất bản Đời Mới có tủ sách Trăm hoa dành cho lứa tuổi mới lớn, và tủ sách Tay ngà dành cho lứa tuổi thiếu nhi.
Sách báo dành cho lứa tuổi học trò ngày đó in với số lượng lớn, bán rất chạy tạo thành một dòng văn học riêng, quy tụ rất nhiều nhà văn tham gia viết sách, cộng tác với các tờ báo, và tủ sách dành cho lứa tuổi học trò. Bên cạnh những nhà văn tên tuổi khác, viết không chuyên cho lứa tuổi học trò, lúc đó đã hình thành một số nhà văn trẻ viết chuyên cho lứa tuổi này như: Từ Kế Tường, Mường Mán, Hoàng Ngọc Tuấn, Đinh Tiến Luyện, Đoàn Thạch Biền, Nguyễn Thị Minh Ngọc. Họ là sáu cái tên có mặt thường xuyên trên tờ tuần báo Tuổi ngọc và là tác giả của những đầu sách dành cho lứa tuổi học trò tạo thành hiện tượng của dòng văn học “tươi xanh”, được gọi bằng một cái tên quen thuộc là “Tuổi của những tháng năm đẹp nhất đời người”.
Sau năm 1975, trừ Đinh Tiến Luyện định cư nước ngoài, Hoàng Ngọc Tuấn mất, còn lại bốn nhà văn: Từ Kế Tường, Mường Mán, Đoàn Thạch Biền, Nguyễn Thị Minh Ngọc đều hoạt động trên lĩnh vực báo chí, xuất bản, phim ảnh, sân khấu… tiếp tục có những tác phẩm dành cho lứa tuổi học trò.
Tủ sách “Thiên đườngkhông tuổi”do Nhà xuất bản Văn hóa – Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh ấn hành đã tạo cơ hội cho các cây bút Tuổi ngọc ngày xưa cùng hội ngộ bên nhau. Tủ sách tập hợp tác phẩm chọn lọc của sáu nhà văn: Anh Chi yêu dấu (Đinh Tiến Luyện), Tình yêu có màu gì (Từ Kế Tường), Cạn chén tình (Mường Mán), Ở một nơi ai cũng quen nhau (Hoàng Ngọc Tuấn), Đâu phải cái gì cũng mong manh (Đoàn Thạch Biền), Tuổi ngọc ngày chưa xưa (Nguyễn Thị Minh Ngọc).
Vì sao là “Thiên đường không tuổi”? Bởi lẽ đời người chỉ có một, nhưng trải qua nhiều giai đoạn, tuổi nhỏ, mới lớn, trưởng thành, ra đời, trung niên và chạm ngưỡng tuổi già sống với hoài niệm. Ai cũng sẽ có lúc náo nức để trở về với những tháng năm đẹp nhất đời người, đó là vùng trời kỷ niệm, là “Thiên đường không tuổi”.
Chủ đề tình yêu là chủ đề muôn thuở cho cả đời người, cho nhiều lứa tuổi và nhiều thế hệ, đặc biệt là lứa tuổi mới lớn và đang trưởng thành. Sáu nhà văn chuyên viết cho lứa tuổi vừa tuyệt đẹp, vừa không kém phần rắc rối, phức tạp này với mỗi người mỗi vẻ, mỗi giọng văn riêng đã định hình thương hiệu, sẽ đề cập, giải quyết câu chuyện tình yêu muôn thuở cho nhiều lứa tuổi, nhiều thế hệ từ ngày xưa, vẫn chưa xưa và hôm nay ra sao?
Bài toán quá khó, lời giải đáp không hề đơn giản. Và chỉ có một cách trả lời: Hãy đọc kỹ sáu tác phẩm của sáu tác giả, đích thực là sáu câu chuyện tình và câu trả lời thường ở trang cuối cùng.
TỪ KẾ TƯỜNG
Trích đoạn Anh Chi yêu dấu
Lúc này đây, người con gái “nhỏ bé như cái kẹo” mang cái tên chim Anh Chi tôi tặng vẫn xa vời nửa vòng trái đất. Đầu tuần thư, cuối tuần thư, đều đặn như cái kim đồng hồ trước cửa tòa nhà Bưu điện thường nhật tôi ngang qua, mãi rồi như tình cờ như hờ hững.
Hờ hững cả một mùa hè lỡ hẹn. Tôi và em. “Có ai qua sông Thames một mình vào những sớm sương mù dày đặc mới hiểu thế nào là tận cùng của nỗi cô đơn”.
Chẳng bao giờ em giấu được những giọt nước mắt trong các tờ thư. Các phong thư đầy ắp trong ngăn kéo, còn tôi thì những cuối tuần lang thang, không biết đi đâu rồi cuối cùng cũng vòng qua con đường nhà em. Ngôi nhà gỗ nâu trên con đường Hồng Thập Tự một thời đã ám ảnh tôi, như nhân vật nào đó trong văn học Nhật Bản, trong cơn mê sảng tôi mơ đốt nó thành tro bụi. (Ngôi nhà ấy ngày nay sau bao năm rồi vẫn còn nguyên vẹn đấy, màu gỗ nâu xưa, dù đã bạc màu nhiều nhưng không thay đổi bao nhiêu, nơi thành phố ấy em đã ra đi, giờ chen chúc người ở)”.
…
“Mắt Chi chớp liền liền, em có vẻ rất tin ở điều tôi nói. Chúng tôi đứng với nhau ở cửa.
– Bây giờ anh về nhé Chi.
– Anh về ạ.
Chi ngó tôi, mắt em như đã vương vào một sợi chỉ buồn mỏng manh nào. Những ngọn tóc đang phủ xuống vai em. Dáng em ngoan như một con bồ câu trắng xuống sân nhặt thóc trong buổi sáng. Chi đi với tôi những bước nhỏ ra đến cổng, gió đưa chiếc khăn len màu đỏ em quàng bay dạt về phía sau.
– Tuần sau anh sẽ tới thăm Chi nữa nhé.
– Rồi bao giờ anh về?
– Chi nói về đâu?
– Anh về Sài Gòn.
– Còn lâu anh mới về. Anh học luôn ở trên này mà.
Chi chợt hỏi tôi, giọng lạ:
– Rồi mẹ có biết anh ở trên này không, anh Huy?
Tôi bối rối:
– Chắc mẹ không biết đâu.
Mẹ Chi đã dựng ở giữa tôi và Anh Chi một bức tường, tôi nghĩ thế. Mẹ Chi đã cố ý gửi Chi đi xa thành phố, xa mọi sự quen thuộc mà bà cho rằng đó là một ám ảnh không tốt. Thoạt tiên tôi đã nhận đó là một điều đúng. Nhưng chính bây giờ chân tôi đang lạ lẫm giẫm lên nền đất lạ này cũng là một điều đúng nữa.
Tôi nắm vội lấy tay Anh Chi như một kẻ tội lỗi, run rẩy:
– Lát nữa nếu có Sơ nào hỏi Chi cứ nói anh Huy là anh ruột của Chi nhé.
Chi gật đầu. Hơi thở đun đầy một đám khói nặng nề.
– Cả bạn bè em cũng nhớ nói như vậy nha.
– Vâng.
– Dù là con Thảo.
– Vâng.
Tôi nói nhanh:
– Nhớ nhé. Tuần sau anh sẽ tới thăm Chi và xin phép cho Chi ra chơi với anh suốt ngày chủ nhật.
Buông tay Chi ra, tôi nhìn xung quanh xem có Sơ nào chú ý đến chúng tôi, nhưng không. Chỉ có con bạn của Chi, Thảo vẫn còn tha thẩn ở phía bên kia con đường nhỏ sát nhà nguyện hình như nãy giờ không thôi quan sát chúng tôi”.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.