Đời Chẳng Có Ai Là Hoàn Hảo
Bài học mà tôi học được từ họ bất cứ khi nào có cơ hội, người Mỹ sẽ nâng niu sự ảo diệu của ngôn từ bằng tất cả sự tử tế có thể. Rằng công cuộc làm người vốn đã khó nhọc, chúng ta không cần phải giày xéo, chỉ trích nhau bằng ngôn ngữ thô lậu, ác ý.
Thay vào đó, từ ngữ nhẹ nhàng cùng với thái độ cảm thông, chân thành chính là công cụ đắc lực truyền đạt điều trái tim muốn nói. Đời chẳng có ai là hoàn hảo, ai cũng có lúc cần được huých vào vai một cái, nhất là lúc mình lan man, liêng biêng, hoài nghi, lầm lạc.
Tôi những tưởng sau bao nhiêu năm sống và làm việc ở các thành phố khác nhau, từ châu Âu cổ kính diễm lệ, Trung Đông kỳ bí đến châu Á phồn hoa thịnh vượng, tôi sẽ không còn ngạc nhiên, bỡ ngỡ gì khi đặt chân lên lục địa mới – nước Mỹ. Vậy mà tôi nhầm.
Nước mỹ như một chiếc túi thần kỳ không đáy, bên trong chứa đầy những điều thú vị, làm kẻ nhập cư xa lạ như tôi lắm lúc phải bật cười “A, thì ra đây là mới là lối suy nghĩ kiểu Mỹ, đây mới là giá trị Mỹ”.
Nước Mỹ thật không như người bên ngoài vẫn nhầm tưởng! Không tin ư? Cứ thử đọc “Đời chẳng có ai là hoàn hảo” của tôi, bạn sẽ thấy ngay mà!
Má ơi đừng gả con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu
Hôm qua tôi đi chợ Việt Nam tình cờ loa của siêu thị phát bài nhạc đồng quê có cô ca sỹ ngân nga hai câu này, nó ám tôi mãi. Từ lúc vào chợ mua được vài thứ linh tinh để nấu phở đến lúc về nhà nấu xong nồi phở, nó cứ ngân trong đầu tôi, theo tôi cả vào trong giấc ngủ. Đôi khi tôi nghĩ mình chính là sản phẩm không hoàn thiện của cái gọi là quy trình toàn cầu hóa của nền văn minh nhân loại. Tôi có thể tự hào cho rằng mình là sản phẩm thế hệ mới, mà người đời vẫn gọi văn hoa là “công dân toàn cầu”, may mắn được đi nhiều nơi, sống nhiều chỗ, học hành làm việc thích nghi với tất tần tật các điểu kiện sống trên quả đất, nhưng ấy chỉ là các mặt xã hội, kinh tế, kỹ thuật…còn mặt sau của sản phẩm ấy vẫn còn mang tí ti lỗi – lỗi không gột được sạch những mắc mướu tinh thần. Có rất nhiều khoảng thời gian dài vài tháng tôi không được tiếp xúc với người Việt, không nói tiếng Việt, không ăn đồ Việt, tưởng mình đã quên gốc Việt nhưng sao tôi lại thấy mình chạnh lòng khi nghe những câu hò vớ vẩn như câu hát trên? Tôi quả đúng là một robot còn mang quá nhiều ưu tư về nơi mình đã ra đi.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.