Con chiên nhờ ăn cỏ mà được bộ lông mướt đẹp… ta hãy dùng lông nó, không cần phải để ý nó ăn cỏ nơi đâu?Cầy cối sởn sơ bông trái, ta hãy ăn trái ngắm hoa, đừng để ý hỏi ngọn suối nơi đâu đã thấm nhuần nuôi nấng nó.Đọc quyển sách này, các bạn cũng không cần phải để ý đến những lý thuyết tư tưởng nào đã giúp nó đơm hoa kết quả. Những học thuyết tư tưởng đã giúp nó sinh thành đối với tác giả nó, cũng như cỏ đối với chiên, nước đối với cây… đã bị biến hóa khí chất. Tìm nó, vô ích, vì nó không còn nguyên vẹn bản chất của nó nữa.Quyển sách này viết cho riêng từng bạn. Bạn đừng lo nghĩ nó có ích lợi gì cho kẻ khác chăng? Bạn hãy tự hỏi: Nó có ích cho bạn chút nào không? Nếu có. Thế là đủ. Bằng không, bạn hãy dẹp nó lại một bên.Bạn đừng đứng bên phương diện xã hội mà quan sát sự ích lợi của nó. Hãy đứng theo phương diện cá nhân, bạn sẽ ít thấy sự thất vọng hơn.
Đọc quyển sách này, các bạn bớt lo cho đời một chút, để tâm lo cho mình một tí, có lẽ sẽ không uổng công đọc nó. Và nhất là phải hết sức thành thực với mình mới đặng.
OoO
Tìm cái lẽ sống – cái sống thật của mình, không phải cái sống sai lầm của bản ngã – là phận sự duy nhất của mỗi một người chúng ta. Sống trong quan niệm lạc lầm của bản ngã, ta sống trong nô lệ, trong đau khổ. Sống trong chân thể của ta, mới thật là sống, sống trong tự do…
Đường giải thoát là con đường dẫn ta đi tìm cái lẽ sống chân thật của ta, là con đường duy nhất của những ai nhận chân đặng cái sống vô cùng đang ẩn núp nơi đáy lòng…
Thu Giang NGUYỄN DUY CẦN, Sài thành, ngày 22 tháng 5 năm 1960
Mục lục
Lời Nhà xuất bản
Lời nói đầu
Chương thứ Nhất: SỐNG
Chương thứ Hai: ĐI TÌM CÁI SỐNG
Chương thứ Ba: CÁI LẼ SỐNG CỦA TA
Chương thứ Tư: CÁI CHÂN GIÁ TRỊ CỦA SỰ VẬT
Chương thứ Năm: CÁCH MẠNG CÁ NHÂN
Chương thứ Sáu: CÁCH MẠNG XÃ HỘI
Chương thứ Bảy: LẼ TRỜI
Chương thứ Tám: VẤN ĐỀ THIỆN ÁC
Chương thứ Chín: ĐẠI GIÁC VÀ TIỂU GIÁC
Chương thứ Mười: HÀNH ĐỘNG CỦA KẺ GIẢI THOÁT
Chương thứ Mười một: TẾ ĐỘ QUẦN SINH VÀ CON ĐƯỜNG GIẢI THOÁT
Chương thứ Mười hai: KẾT LUẬN
Phụ lục:
– SỐNG LÀ GÌ?
– CÁCH NGÔN
– NGỤ NGÔN
NGUYỄN DUY CẦN, hiệu là Thu Giang, sinh năm 1907 tại Mỹ Tho, Tiền Giang. Ông là học giả nổi tiếng vào những năm 50 – 60 của thế kỷ trước, cùng thời với học giả Nguyễn Hiến Lê.
Năm 1935, ông xuất bản cuốn sách đầu tay Duy Tâm và Duy Vật, sau đó là hàng loạt các cuốn khác như: Toàn Chân Triết Luận, Thanh Dạ Văn Chung, Cổ Nhân, Liệt Tử Xung Hư Chân Kinh.v.v. Năm 1946, ông lên Sài Gòn tiếp tục viết sách. Trong thập niên 50, ông nồi tiếng với một loạt các tác phẩm như: Cái Dũng Của Thánh Nhân, Tôi Tự Học, Óc Sáng Suốt, Thuật Tư Tưởng, Thuật Yêu Đương.v.v. Sách của ông bao gồm các thể loại học làm người, nghệ thuật sống, chuyên khảo, Dịch Đạo. Ngoài ra ông còn tham gia viết báo và dạy học. Ông từng là Giáo sư của Trường Đại học Vạn Hạnh, và là Trưởng khoa Triết Đông của Trường Đại học Văn Khoa Sài Gòn (nay là Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP. HCM).
Những năm cuối đời, Thu Giang không tiếp tục viết sách mà lui về ở ẩn. Năm 1991, ông chuyển về sống ở quận Bình Thạnh và mất tại đây vào năm 1998, để lại cho đời nhiều bộ sách có giá trị.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.