Dẫu MẸ cũng giống như bao người mẹ khắp thế gian nhưng lại thật đặc biệt đối với từng đứa con. Dẫu mẹ có đanh đá trong mắt người đời nhưng luôn là tượng đài trong lòng con. Dẫu mẹ lạnh lùng mấy thì rồi con cũng hiểu mẹ yêu con biết dường nào, muốn con tự lập nên mẹ mới tỏ ra như thế. Dẫu mẹ thờ ơ với sức khỏe của chính mình khiến con giận vô cùng, nhưng con biết chỉ vì mẹ không muốn các con quá nặng lòng với mẹ. Và dù cho mẹ dung dị hay cá tính, nghiêm khắc hay xuề xòa, kiệm lời hay nói nhiều dai dẳng, thậm chí có mạnh mẽ phi thường… thì cũng không sao tránh khỏi những lúc mẹ ủ rũ chán chường, mẹ yếu đuối vụng về, mẹ già lão hom hem với chi chít những lo âu mà không phải đứa con nào cũng đọc được bằng ngôn ngữ của Tình Mẫu Tử.
Một người mẹ là một người thợ cả người màcó thể lấy cái ống quần ra khỏi dây xích của chiếc xe đạp và sửa bất cứ cái gì với băng giấy bóng kính xen-lô-phan và một cái kẹp tóc. Cô ta là một người ý tá thực tế mà có thể lấy ra những mãnh vụng những cái răng lung lay một cách không đau đớn, làm ngưng cơn đau răng giữa đêm khuya, và chửa lành một trường hợp bịnh sởi trước khi cuộc đi chơi ngoài trời của lớp bốn.
Cô ta là một hiền nhân mà sáng suốt đủ để biết khi nào con trai của cô đã bước đến giai đoạn mà ở đó cậu con trai thà muốn chết hơn là để được hôn trước dân chúng. Nhưng là một người ngây thơ mà không bao giờ ngừng để tìm hiểu điều huyền diệu của cuộc đời.
Ngôn ngữ ấy, khi tất cả những người con đứng trước lòng mẹ luôn rộng mở, thì có viết bao nhiêu cũng là chưa đủ, phải vậy không?
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.