ÂM THANH CẦU THANG GỖ
Sống trong biệt thự phố Pháp ở Hà Nội hay ngôi nhà phố Sài Gòn, ở đâu Tạ Mỹ Dương cũng nhận diện được ưu thế của mối giao hòa Đông – Tây trong những công trình kiến trúc di sản, để có thể được coi là một “con giai phố Tây” theo nghĩa rộng của cách gọi này.
Một lối cảm nhận của dân nhà nghề, ở một đẳng cấp sang trọng nhưng không thiếu chất bình dị, gần gũi. Một giọng văn hiền hậu, thủ thỉ, như chăm chút tỉ mỉ những thú chơi ở đời.
Tạ Mỹ Dương mới đúng là con người chuyển dịch, anh đi nhiều, những chuyến xuyên Việt là thường xuyên. Châu Âu, Đông Âu cũng mòn giày. Hai mươi mấy tuổi đã đứng giữa giá rét âm 20 độ của Ba Lan vào đêm giao thừa Việt Nam để bán từng cái quần bò, chân mặc 8 đôi vớ mà vẫn lập cập, buồn tủi, nhớ nhà rồi viết một bài thổn thức Gừng cay, tuyết trắng trên báo xuân SGTT.
Ông kiến trúc sư này công trình không nhiều, chưa nhiều nhưng truyện ngắn, tạp bút, ghi chép những cảm nhận dọc đường lãng tử của mình thì rất nhiều. Cái tạp văn, ghi chép Phận cau, phận chuối đăng trên Nhà Đẹp chưa lâu đã làm thổn thức nhiều người đọc nữ. Anh vu vơ về cái phận chuối tả tơi, nghèo nàn, hẩm hiu, chỉ xiêu vẹo sau nhà, cuối vườn mà theo lời anh là “như một người đàn bà đi ngược gió” nhưng luôn che chở cho những phận đời dưới tàn lá rách nát của mình, một đàn gà xao xác trong mưa… Hình ảnh của người phụ nữ nông thôn Việt Nam trông thương lắm!
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.